Hôm nay là ngày đầu tiên
vợ tôi đi làm với công việc
bếp phụ ở khách sạn
Phương Đông. Và tôi phải
có trách nhiệm (theo yêu
cầu của mẹ) lái xe đưa vợ
ngày đầu tiên đi làm. Mẹ
tôi dặn dò cô ấy đủ kiểu:
- Con nhớ là phải làm thật
tốt nghe chưa. Bưng bê,
hay cầm cái gì phải cẩn
thận, đổ vỡ người ta đuổi
việc thì chết!
- Dạ!
- Mà mẹ nói thế thôi, chứ
mẹ biết con làm đc mà!
Có giỏi thì con mới đc là 1
trong 3 người đc chọn chứ!
- Con cám ơn mẹ!
Chúng tôi chào mẹ rồi lên
xe đi làm. Qua tấm kính ô
tô. Lúc này tôi mới nhận
ra. Vợ tôi gầy hơn xưa. Mẹ
tôi tầm bổ cho cô ấy nhiều
thế mà vẫn chẳng béo lên
tí gì. Thật là phí công của
mẹ! Đôi mắt cô ấy cứ dán
chặt vào cái kính xe nhìn
chăm chăm vào hai bên
đường. Có cái quoái gì mà
cô ấy cứ phải dán mắt vào
chúng chứ. Hai tay cô ấy
cứ bấu chặt với nhau. Cô
ấy đang lo lắng? À cũng
phải, ngày đầu tiên đi làm
của cô ấy mà.
- Chẳng có gì mà phải lo
lắng cả! – Cô ấy quay mặt,
hướng dôi mắt đầy vẻ ngạc
nhiên nhưng ko dám nhìn
thẳng vào tôi như ngày
xưa. – Sao phải ngạc nhiên
thế? Hết mình với công
việc, cởi mở và niềm nở với
mọi người là đc.
- Cám ơn anh!
- Ừ!
Sự im lặng lại bao trùm tất
cả. Đôi mắt buồn lại hướng
ra ngoài cửa kính xe.
“- Nói thật là chuyện chia
tay với anh Hải cháu cũng
hơi buồn. Nhưng giờ hết
rồi!” – Câu nói ngày xưa
của vợ chợt vang lên bên
tai tôi. Ừ đúng, ngày xưa
tôi đã từng lôi cái ánh mắt
buồn rười rượi cứ nhìn qua
lớp kính xe về với đôi mắt
sáng long lanh và cái
miệng cười líu lo mãi ko
thôi. Nhưng giờ tôi đã trả
lại vợ đôi mắt buồn ấy rồi.
Tôi ngồi trong phòng làm
việc của mình. Ko hiểu sao
hình ảnh của đôi mắt buồn
hơi hơi long lanh bởi
những giọt lệ thường trực
và có lẽ chỉ cần chạm nhẹ
chắc sẽ rơi ra mất. Tôi. Tôi
còn yêu vợ nữa ko nhỉ?
Một câu hỏi chợt vang lên
trong đầu tôi. Chắc là…
- Anh Lâm!
- Cậu Đức sao vào ko gõ
cửa vậy?
- Trời đất! Em gõ sưng cả
tay rồi đây này! Dạo này
anh cứ suy nghĩ cái gì ý,
chẳng để ý đến xung
quanh gì cả.
- Suy nghĩ cái gì đâu. Tại
công ty nhiều việc quá!
- Anh Lâm này, em nói
thật anh đừng giận đó.
- Ừ. Có bao giờ tôi giận
cậu chưa?
- Anh nói thế thì em xin
nói. Em thấy anh mải làm
việc và ít quan tâm tới gia
đình quá. Đặc biệt là chị
dâu. Bữa trc, em thấy chị
ngồi trong quán… à
“Khoảng Lặng” – nơi tổ
chức đám cưới của anh chị
đó. Trông chị ấy buồn lắm.
À ko, chính xác là chị ấy
đang khóc một mình. Anh
chị có chuyện gì đúng ko?
- Ừ, chuyện riêng tư, cậu
thông cảm, anh ko thể
nói.
- Vâng em hiểu. Nhưng
anh này, bất kể người phụ
nữ nào cũng cần đc quan
tâm và có một bờ vai để
dựa. Anh có tin gần một
nửa phụ nữ sau khi lấy
chồng đều ngoại tình ko?
- Cậu nói gì vậy?
- Vì bờ vai cho họ dựa ko
còn vững chắc hay ở xa
tầm với của họ quá rồi!
Cậu Đức đi rồi nhưng đầu
óc tôi vẫn còn một mớ các
câu hỏi. Ko, cậu Đức ko
thể hiểu đc, những gì cậu
ta nói chỉ là chủ quan của
riêng cậu ta thôi, cậu ta
chưa lập gia đình, cậu ta
chỉ có và chỉ biết đến
những mối quan hệ yêu
đương, tình tứ thôi. Tôi cố
xua đi những lời của Đức
nhưng vẫn cứ vang trong
đầu tôi là câu nói cuối của
cậu ấy: “Em có thể ko phải
là một ông chồng tốt
nhưng em có thể là một
thằng đàn ông tốt, bởi vì
ít nhất em cũng biết đem
bờ vai mình cho phụ nữ
dựa và để họ khóc trên vai
mình hơn là khóc trong cô
đơn!”
Chẳng lẽ tôi sai? Tôi cũng
là một thằng đàn ông, tôi
cũng từng là bờ vai cho
người tôi yêu dựa vào, tôi
cũng từng khóc cùng
người mình yêu. Và giờ
các thứ ấy chẳng còn nữa
là vì ai chứ? Làm sao một
thằng đàn ông có thể chấp
nhận và tha thứ cho người
đàn bà mà mình yêu khi
cô ta đã phản bội mình,
phản bội cái tình yêu mà
trước kia cả hai cùng xây
đắp bằng yêu thương và
nước mắt? Khi sự phản bội
đến thì có nghĩa tình yêu
cũng hết rồi. Và giờ thì tôi
có thể trả lời câu hỏi của
chính mình rồi. Tôi còn
yêu vợ nữa ko ư?
KO!
- Em... Hôm nay em nhìn
thấy chiếc áo này, em
nghĩ anh mặc nó… sẽ rất
đẹp! Nên…
- Tôi đầy áo rồi, cô mua
làm gì chứ!
- Em…
- Lần sau đừng có hoang
phí thế nữa. Sau này cô
còn phải lo cho đứa con
trong bụng mình nữa đó! –
Tôi lên giường và nằm
ngủ, mặc cho cô vợ với cái
áo mới trên tay. Mặc cho
cô ấy có nghĩ gì thì cũng
kệ. Tôi ko bận tâm!
Hôm nay là chủ nhật. Chủ
nhật mà vợ tôi vẫn có ca
phải làm. Mà thôi, tôi đã
bảo từ giờ ko thèm bận
tâm đến cô ấy mà.
- Lâm này xem áo này mẹ
mặc đẹp ko?
- Mẹ dạo này cũng điệu
ghê! Quen ông nào ở câu
lạc bộ rồi phải ko?
- Cái thằng này, ngoài bố
mày ra mẹ chẳng để ý ông
nào đâu. - Mẹ tôi nói thật
đấy. Tình yêu của mẹ tôi
dành cho chồng thật đáng
khâm phục. Một mình
nuôi tôi từ khi tôi lên 8.
Bố tôi mất sớm vì một tai
nạn. Mẹ tôi lúc ấy vẫn còn
rất trẻ, bao nhiêu người
đàn ông có ý nhưng mẹ
nhất quyết ko lấy ai. Một
thân một mình nuôi tôi
khôn lớn. Đó, mẹ tôi như
thế mà vẫn giữ chữ “thuỷ
chung” với chồng. Vậy mà
cô vợ tôi… Tôi lại quên
nữa rồi. Tôi đã bảo là ko
bận tâm tới cô ấy nữa mà.
- Aó đẹp lắm mẹ ạ! Mẹ mặc
cái gì trông cũng đẹp!
- Thanh Mai mua cho mẹ
đó! Tháng lương đầu tiên
nó chẳng mua gì cho bản
thân, dành hết tiền mua
cho mẹ và con đó. À mà
con đã mặc thử áo nó mua
cho chưa? Mẹ nhìn qua
mà thấy đẹp lắm. – Tôi
lặng người. Hoá ra là đã
một tháng vợ tôi đi làm
rồi sao? Chiếc áo ấy là quà
tặng tôi bằng số tiền lần
đầu tiên cô ấy làm ra. Tự
dưng tôi thấy một chút gì
đó cắn rứt! Mà việc gì cô
ấy phải làm thế chứ? Tôi
ko cần, tôi ko cần bất kì
cái gì của cô ấy nữa. Tôi
ko cần!.